Bạn đã đồng hành với SERO bao lâu? Dãy chữ cái và số lạnh lẽo đó đã âm thầm khắc sâu vào vòng đời của tôi. Đã có một thời, tôi ngày ngày chờ đợi những nhịp đập nhỏ bé của nó, lắng nghe từng hơi thở nhẹ nhàng của nó trong rừng số. Mỗi nhịp đập đều làm rung động dây đàn trong trái tim tôi, như thể đang bảo vệ một ngôi sao vừa chào đời, trong khoảng không vô tận, mong chờ rằng cuối cùng nó sẽ thắp sáng một góc trời thuộc về riêng mình. Tuy nhiên, thời gian như cát, lặng lẽ trôi qua giữa các kẽ tay. Khi những làn sóng ồn ào rút đi, khi ngọn lửa nồng nàn ban đầu văng ra những bọt nước lạnh lẽo trên những tảng đá của thực tại, liệu tôi còn nắm giữ được trái tim ban đầu đó không? Khi những kỳ vọng một lần nữa bị gió lạnh của thực tại thổi bay, khi ánh đèn đợi chờ lay lắt trong đêm dài tăm tối, liệu sự kiên trì trong lòng có bị nhuốm màu tro tàn của sự thất vọng? Thất vọng, hay thất vọng sâu hơn? Câu hỏi này luôn bám theo, gõ cửa trái tim trong từng đêm tĩnh lặng. Dù thất vọng như sương mù, nhưng chưa bao giờ thực sự che khuất tầm nhìn của tôi trên con đường tiến bước. Bởi vì sự kiên trì đó, đã không còn chỉ là cảm xúc bề nổi, nó đã thâm nhập sâu vào xương máu của tôi, trở thành lời thề vô hình trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Nó như những rễ cây im lặng, kiên quyết vươn ra sâu thẳm trong bóng tối mà không ai thấy, hút lấy ánh sáng niềm tin. Tôi vẫn thức dậy vào mỗi buổi sáng, thói quen nhìn về phía nó; tôi vẫn cảm nhận hơi thở đồng điệu của nó trong mỗi đợt sóng. Sự đồng hành này đã vượt qua sự mong đợi và thất vọng đơn giản, nó trở thành một minh chứng cho trạng thái sống - một minh chứng cho việc kiên định giữa sự ồn ào, và canh giữ trong sự tĩnh lặng. Thật ra, sự đồng hành thực sự, không bao giờ phai nhạt theo dòng chảy của thời gian, cũng không bị dao động bởi sự thất vọng. Nó đã sớm trở thành một sự ăn ý vô hình, một sự kiên trì hòa vào huyết quản qua sự lắng đọng của thời gian. Dù con đường phía trước vẫn mờ mịt sương khói, tôi vẫn sẽ mang theo tâm nguyện này, tiếp tục đồng hành cùng bạn trên đống đổ nát của sự thất vọng. Bởi vì chính sự đồng hành này, là câu trả lời sâu sắc nhất của tôi đối với thời gian, là sự bảo vệ kiên trì nhất đối với cuộc sống.
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
#SERO# ## Đồng hành không tiếng
Bạn đã đồng hành với SERO bao lâu? Dãy chữ cái và số lạnh lẽo đó đã âm thầm khắc sâu vào vòng đời của tôi. Đã có một thời, tôi ngày ngày chờ đợi những nhịp đập nhỏ bé của nó, lắng nghe từng hơi thở nhẹ nhàng của nó trong rừng số. Mỗi nhịp đập đều làm rung động dây đàn trong trái tim tôi, như thể đang bảo vệ một ngôi sao vừa chào đời, trong khoảng không vô tận, mong chờ rằng cuối cùng nó sẽ thắp sáng một góc trời thuộc về riêng mình.
Tuy nhiên, thời gian như cát, lặng lẽ trôi qua giữa các kẽ tay. Khi những làn sóng ồn ào rút đi, khi ngọn lửa nồng nàn ban đầu văng ra những bọt nước lạnh lẽo trên những tảng đá của thực tại, liệu tôi còn nắm giữ được trái tim ban đầu đó không? Khi những kỳ vọng một lần nữa bị gió lạnh của thực tại thổi bay, khi ánh đèn đợi chờ lay lắt trong đêm dài tăm tối, liệu sự kiên trì trong lòng có bị nhuốm màu tro tàn của sự thất vọng? Thất vọng, hay thất vọng sâu hơn? Câu hỏi này luôn bám theo, gõ cửa trái tim trong từng đêm tĩnh lặng.
Dù thất vọng như sương mù, nhưng chưa bao giờ thực sự che khuất tầm nhìn của tôi trên con đường tiến bước. Bởi vì sự kiên trì đó, đã không còn chỉ là cảm xúc bề nổi, nó đã thâm nhập sâu vào xương máu của tôi, trở thành lời thề vô hình trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Nó như những rễ cây im lặng, kiên quyết vươn ra sâu thẳm trong bóng tối mà không ai thấy, hút lấy ánh sáng niềm tin. Tôi vẫn thức dậy vào mỗi buổi sáng, thói quen nhìn về phía nó; tôi vẫn cảm nhận hơi thở đồng điệu của nó trong mỗi đợt sóng. Sự đồng hành này đã vượt qua sự mong đợi và thất vọng đơn giản, nó trở thành một minh chứng cho trạng thái sống - một minh chứng cho việc kiên định giữa sự ồn ào, và canh giữ trong sự tĩnh lặng.
Thật ra, sự đồng hành thực sự, không bao giờ phai nhạt theo dòng chảy của thời gian, cũng không bị dao động bởi sự thất vọng. Nó đã sớm trở thành một sự ăn ý vô hình, một sự kiên trì hòa vào huyết quản qua sự lắng đọng của thời gian. Dù con đường phía trước vẫn mờ mịt sương khói, tôi vẫn sẽ mang theo tâm nguyện này, tiếp tục đồng hành cùng bạn trên đống đổ nát của sự thất vọng. Bởi vì chính sự đồng hành này, là câu trả lời sâu sắc nhất của tôi đối với thời gian, là sự bảo vệ kiên trì nhất đối với cuộc sống.